đọc truyện sở kiều truyện phần 2 chương 17
Sở Kiều truyện vắng Đặng Luân, Lý Thấm nhưng không thể thiếu Triệu Lệ Dĩnh? DI PY | 18/10/2021 - 17:08. Theo truyền thông Hoa ngữ, nhà sản xuất của "Sở Kiều truyện" phần 2 đã kiên trì mời Triệu Lệ Dĩnh đến 5 lần nhưng đều bị cô từ chối. Liệu rằng thiếu nữ diễn
Năm 2017, Sở Kiều Truyện khép lại với cảnh Vũ Văn Nguyệt ngã xuống hồ băng, Sở Kiều lao xuống cứu.Cái kết lưng chừng làm không ít người hụt hẫng. Kể từ đó đến nay, tin đồn Sở Kiều Truyện sẽ làm phần 2 rộ lên nhiều lần nhưng không được xác nhận. Tuy nhiên, Lâm Canh Tân bỗng nhắc đến Triệu Lệ
Nội dung: cỗ truyện nói về hành trình dài ly kỳ, kì quái của Lâm Ngữ Đường. Nam bao gồm 17 tuổi, là một học sinh cấp ba. Cậu tất cả khuôn mặt như xác chết sau tai nạn đã được trang điểm trong nhà tang lễ khiến cho nhiều người không dám nhìn thẳng. Mặc dù nhiên, sau này, Lâm Ngữ Đường "biến hình" thành một mỹ nam.
TRUYEN35.COM - ĐỌC TRUYỆN HAY - SAY TRÊN TỪNG CON CHỮ Là website đọc truyện online hấp dẫn nhất tại Việt Nam, tại đây cập nhật liên tục và nhanh nhất các thể loại truyện ngôn tình, truyện tiên hiệp, huyền ảo, truyện kiếm hiệp, truyện huyền huyễn, truyện xuyên không, truyện bách hợp, truyenfull, truyendkm, dtruyen
Sách gồm 2 phần: - Phần I: Giới thiệu, có 6 chương, từ I đến VI. - Phần II: Kinh và truyện: Kinh thì tôi dịch tròn 64 quẻ, Truyện thì chỉ dịch Hệ từ truyện. Phần I - Chương I và II quan trọng, bạn nên đọc kỹ: - Chương III đọc để nhớ và hiểu được ý nghĩ Kinh
Wie Kann Ich Neue Frauen Kennenlernen. Phần 17 Gió bắc thổi tuyết bay lả tả đầy trời, che khuất trăng sáng trên cao, bông tuyết dày đặc như lông ngỗng khiến người ta cơ hồ không thể mở mắt ra. Bên dưới bầu trời đêm tối đen như mực thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít gào thê lương, từ trên không trung nhìn xuống, hoàng thành như viên minh châu phát ra ánh sáng chói mắt ngay giữa một dòng sông băng trắng toát. Lúc này, bên cạnh viên minh châu kia lại là một nhóm dân dị tộc xanh xao vàng vọt, áo quần lam lũ không hề tương xứng với vẻ phồn hoa cẩm tú kề bên. Gió bắc lạnh thấu xương xuyên qua y phục đơn bạc của nhóm dân dị tộc tựa như những nhát dao sắc bén cắt lên da thịt đã tím tái vì lạnh của bọn họ. Không có tường thành che phủ, gió tuyết trên cánh đồng càng thêm sắc bén, trong đám dân chúng đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, ban đầu chỉ là tiếng của một đứa trẻ, sau đó dần dần lan ra khắp cả đoàn. Một tiếng roi quất *vụt* vang lên, gã tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt âm trầm chậm rãi tiến lên, lớn tiếng quát “Đều câm miệng cho ta!” Thế nhưng trẻ con không hiểu chuyện làm sao có thể nghe theo hiệu lệnh của hắn, tiếng khóc vẫn tiếp tục lan truyền trong nhóm người. Gã tướng lĩnh nhíu mày, đột nhiên thúc ngựa đi lẫn vào đám người, khom lưng đoạt lấy đứa bé từ trong lòng một người phụ nữ còn trẻ, sau đó hung hăng ném *phịch* xuống trên mặt đất. “A!” Người mẹ nhất thời kêu lên thất thanh, lập tức quỳ xuống trên mặt đất ôm lấy đứa trẻ đã im bặt, thảm thiết khóc lớn. Gã tướng lĩnh quét ánh mắt sắc bén như chim ưng ngang qua đám người dị tộc, ngụ ý chớ có lên tiếng, bên dưới bầu trời đen kịt, chỉ có tiếng khóc bi thống của người mẹ trẻ. Gã tướng lĩnh rút trường đao ra chém ngang lưng nàng, máu tươi bắn ra vẩy trên mặt tuyết trắng tinh khôi. Hô hấp của Sở Kiều trong thoáng chốc chậm lại, nàng cắn chặt hai môi, nắm tay bỗng nhiên siết mạnh lại, lập tức muốn xông ra. “Ngươi không muốn sống nữa sao?” Thiếu niên hai mắt sáng quắc ghì chặt lấy Sở Kiều, thấp giọng nói ở bên tai nàng “Bọn họ là quân đội của Ngụy phiệt*, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” *Phiệt là cách viết tắt của gia phiệt – gia tộc quyền quý lớn mạnh “Ở đây đi.” Gã tướng lĩnh một thân giáp đen, khoác áo choàng lông đen trầm giọng nói với thuộc hạ, đám binh sĩ đầu đội mũ sắt nghe vậy liền lập tức tung mình xuống ngựa, rút đao bên hông ra rồi kéo mạnh dây thừng, đám lưu dân bị trói chặt hai chân đồng loạt ngã rạp xuống trên đất. Gã tướng lĩnh lộ vẻ âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, chậm rãi phun ra một chữ “Giết!” Tiếng đao *xoẹt xoẹt* đều nhịp vang lên, đánh binh sĩ mặt lạnh như sắt, xuống tay không hề chớp mắt, trong giây lát đã có mười mấy cái đầu lăn xuống trên mặt tuyết dày, máu nóng phun ra như dòng suối, nhưng thoáng cái đã bị đông lại trong không khí rét lạnh. Sở Kiều cắn chặt môi dưới, nàng nép mình sau sườn dốc nhìn trận tàn sát gần trong gang tấc này mà tim như bị níu chặt, ánh mắt sáng như sao mang theo lửa giận ngút trời. Tay của Yến Tuân cũng thực lạnh lẽo, tuy hắn vẫn ôm chặt nàng như cũ nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khiến hắn không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô bé này, thân thể bé nhỏ bên dưới tản ra một luồng nhiệt cơ hồ có thể làm bỏng tay hắn. Hắn nhìn những kẻ thống trị đế quốc kia lia từng đao một xuống đầu dân chúng, cảm thấy thứ bọn họ chém đứt không phải là đầu người mà chính là lòng tin của bản thân. Những tín ngưỡng kia đã đóng chặt ở trong tâm trí hắn quá nhiều năm, nay lại bị gỡ ra từng tầng một khiến hắn thương tích đầy mình, xấu hổ đến không chỗ giấu. Từng lưỡi đao vung xuống, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, Sở Kiều nhìn thấy rất rõ, sắc mặt những dân chúng dị tộc kia vẫn vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Đó không phải là chết lặng khi sợ hãi đến tận cùng, không phải là tuyệt vọng đến cùng cực, lại càng không phải là vẻ cam chịu tự chấp nhận số phận bản thân không may, đó chính là một loại quật cường cố chấp, là sự thù hận đến thấu xương. Toàn bộ lưu dân đều rất an tĩnh, không khóc nháo, không la hét, ngay cả những đứa trẻ trong lòng người lớn cũng rất biết điều, chúng chỉ mở to mắt nhìn đồng tộc lần lượt chết dưới lưỡi đao của đám binh lính, mắt vẫn sáng ngời nhưng lại âm thầm chứa đựng sóng cuộn mạnh mẽ. Đó chính là nỗi thù hận điên cuồng đến mức thần linh trên trời cũng e dè, là oán khí khiến quỷ Tu La dưới đất cũng phải lùi bước. Tức giận cùng hận thù bị đè nén trong lòng lại chậm rãi dâng lên, Sở Kiều siết chặt nắm tay, hai mắt vằn máu như một con sói con. Ngay lúc đó, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập, có tiếng nam nhân vội vàng tức giận hô to “Dừng tay! Tất cả dừng tay!” Một con chiến mã trắng như tuyết nhanh chóng chạy lại gần, nam nhân trẻ tuổi tung mình nhảy xuống, nổi điên vung roi quất vào cổ tay của đám lính đang cầm đao, che ở trước đám lưu dân, tức giận hét lớn với gã tướng lĩnh “Mục Hạ, ngươi đang làm gì vậy?” Gã tướng lĩnh nhìn thấy vị thiếu niên thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn xuống ngựa cung kính hành lễ, trầm giọng nói “Thiếu tướng Thư Diệp, ta là phụng quân lệnh xử trảm loạn dân.” “Loạn dân?” Thư Diệp nhíu chặt mày kiếm hơn, tức giận chỉ vào đám đông toàn phụ nữ cùng trẻ nhỏ, lớn tiếng nói “Ai là loạn dân? Các nàng? Người nào cho ngươi cái quyền này, ai cho phép ngươi làm như vậy?” Mục Hạ mặt vẫn không đổi sắc, ngoan cố như đá tảng “Thiếu tướng, là thúc thúc của ngài, Ngụy đại nhân tự mình xin ý chỉ từ cung Thịnh Kim, trên văn kiện còn có chữ ký của hội trưởng lão cùng đế đô phủ doãn – ca ca của ngài nữa, chính các tộc trưởng Ngụy phiệt đã cùng nhau thương thảo đề ra quyết định. Thuộc hạ chỉ chẳng qua phụng mệnh làm việc mà thôi.” Thư Diệp nhất thời ngây ngẩn cả người, mờ mịt quay đầu lại nhìn thoáng qua số ít lưu dân còn sống sót sau lưng. Những bá tánh dị tộc đang đối mặt với cái chết này vốn chưa từng nhăn mặt nhíu mày dù chỉ một chút, nay nhìn thấy Thư Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt thì cũng không thể che giấu lửa giận trong mắt nữa, một bà lão đứng bật dậy, không để ý đến binh sĩ hai bên lao đến mắng to “Đồ lừa gạt! Vô sỉ lừa lòng tin của người khác! Thần linh trên trời sẽ trừng phạt ngươi!” Một thanh trường đao đột nhiên phạt ngang hông bà lão, máu tươi ào ào chảy ra, thắt lưng bà lão cơ hồ bị chém rời thành hai mảnh, thân thể vô lực ngã trên mặt đất, nhưng bà vẫn dùng hết tàn lực hung hăng phun một ngụm nước bọt đầy máu tanh lên vạt áo trắng tinh của Thư Diệp, nhe răng nguyền rủa “Thành quỷ… ta có thành quỷ cũng sẽ không… bỏ… bỏ qua cho…” Sắc mặt Ngụy Thư Diệp trở nên xanh mét, bãi nước bọt lẫn máu còn dính trên vạt áo nhưng hắn cũng không buồn lau đi, chỉ mím môi nhìn chằm chằm thi thể nhầy nhụa trên mặt đất, cảm nhận vô số ánh mắt thù hận bắn về phía mình. “Thiếu tướng.” Mục Hạ thở dài một hơi, tiến lên trầm giọng nói “Đế quốc không có dư bạc nuôi những kẻ này, hội trưởng lão cũng sẽ không bỏ tiền riêng xây dựng nhà cửa cho bọn họ ở. Ngài là con cháu Ngụy gia, cần phải tôn trọng ý nguyện của gia tộc, lấy ích lợi gia tộc làm đầu.” Sóng gió cuồn cuộn nổi lên trong lòng Thư Diệp, hai mắt hắn vằn máu, trầm mặc không nói. Mục Hạ nhướng mày, khẽ gật đầu phất tay với đám binh lính. Binh lính lĩnh mệnh, liền lập tức giơ đao lên tiếp tục giết chóc. “Người xấu!” Một giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên, chỉ thấy trong đám người còn sống sốt, một khuôn mặt bé nhỏ bất chợt ngẩng lên từ trong ngực mẫu thân, trên mặt đứa bé không hề có nước mắt mà chỉ có một đôi mắt đỏ bừng, bé kêu to “Đồ lừa gạt, ngươi nói khi chúng ta đến đế đô sẽ được ở trong phòng ốc không có gió lùa, sẽ cho tất cả mọi người ăn no mặc ấm, ngươi nói…” *Chíu* một tiếng, chỉ trong nháy mắt Mục Hạ tướng quân đã chuẩn xác bắn ra một mũi tên bén nhọn, lập tức kết thúc những lời còn lại trong miệng đứa trẻ. Mũi tên bắn thẳng vào miệng đứa bé, xuyên thẳng qua ót, máu chảy đầm đìa. “Động thủ!” Mục Hạ rút chiến đao ra, tức giận quát lớn. “Dừng tay!” Vị thiếu tướng trẻ tuổi như đột nhiên bừng tỉnh khi nhìn thấy dòng máu đỏ chảy ra từ trên người đứa trẻ, hắn liều lĩnh đẩy hai gã binh lính bên cạnh ra xông lên phía trước. Mục Hạ cả giận quát “Bắt lấy thiếu tướng!” Mấy gã binh linh lập tức tiến lên dùng tay vật lộn khống chế, đè chặt Ngụy Thư Diệp xuống trên mặt đất. Ngay sau đó là một màn tru diệt không chút nhân tính, máu tươi thấm đẫm, bùn máu lẫn lộn, tiếng thét tuyệt vọng khắp nơi càng khiến cho khung cảnh tàn sát này thêm vẻ chết chóc. Trên mặt đất được đào một cái hố thật to, hơn một ngàn thi thể bị vứt vào đấy, bọn lính nhanh chóng lấp đất rồi cưỡi chiến mã giẫm đạp ở bên trên. Bông tuyết vẫn rơi lả tả, thoáng chốc đã che phủ mặt tuyết đẫm máu, hoàn toàn chôn vùi những tội ác không nhân tính kia. Quý công tử tuấn kiệt trẻ tuổi gia thế hiển hách và địa vị cao quý nhưng lại thất thố trước mặt thuộc hạ của mình, mất lý trí vì một đám dân đen thân phận thấp kém kia. “Thiếu tướng.” Mục Hạ tiến lên phía trước, nhìn nam tử đang nhìn đăm đăm xuống mặt đất đầy tuyết, trầm giọng nói “Ngài không nên như vậy, bọn chúng đều là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ngài không nên vì chúng mà đối địch với Ngụy đại nhân. Thúc thúc của ngài kỳ vọng rất nhiều ở ngài, không có ngài chúng đệ tử ở Điểm Tướng Đường như rắn mất đầu, chúng ta đều đang chờ ngài trở lại.” Thấy thiếu tướng không có phản ứng, Mục Hạ than nhẹ một tiếng rồi mang đại đội trở về, chiến mã rầm rộ gõ vó, một lúc lâu sau đã không còn thấy bóng dáng trên cánh đồng hoang vắng. Nam tử đứng yên một lúc lâu, bão tuyết vẫn bay đầy trời, đêm Nguyên Tiêu này chợt lạnh lẽo như chưa từng có. Thiếu niên và bé gái nép mình ở sau sườn dốc chợt giật mình khi nhìn thấy vị thiếu tướng xuất thân từ Ngụy phiệt thân phận cao quý kia đột nhiên quỳ xuống, nặng nề dập đầu về hướng những sinh mạng vừa bị chôn vùi dưới hố đất kia, sau đó mới lên ngựa rời đi. Hồi lâu sau bão tuyết vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, tay chân cô bé hầu như đã đông cứng, nàng cố nhấc chân đi thẳng về phía trước. “Ngươi làm gì vậy?” Yến Tuân cả kinh, ngạc nhiên đứng dậy. Cô bé xoay đầu lại, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng trong mắt ẩn chứa vẻ linh hoạt bén nhọn, “Ta là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ta và ngươi vốn không nên ở cùng một chỗ, nếu đã không cùng đường thì nên sớm mỗi người một ngả.” Bóng trăng lạnh thê lương, bóng dáng của Sở Kiều vô cùng nhỏ bé, nhưng nhìn từ phía sau, Yến Tuân lại cảm thấy lưng nàng cao ngất, có thể sánh ngang với trời đất. Bão tuyết vẫn lả tả rơi, trên mặt tuyết xuất hiện từng dấu chân thẳng tắp đi về hướng trung tâm của đế quốc Đại Hạ.
Phần 1 2 giờ rạng sáng ngày 12 tháng 05 năm 2009, tại một khu vực hoang vu bên ngoài trung tâm thành phố Bắc Kinh. Bảy chiếc xe quân sự màu đen phóng với tốc độ cực nhanh, hai chiếc ở phía trước, hai chiếc ở phía sau, hai chiếc ở hai bên sườn, bao quanh một chiếc Mercedes-Benz ở chính giữa. Tiếng động cơ trơn tru, toàn bộ thân xe làm bằng hợp kim nhôm chịu lực, có thể mơ hồ nhìn được hoa văn xoắn ốc của kính chống đạn trên mặt kính chắn gió. Xe không có biển số quân sự đặc trưng, quả thật không khỏi khiến người khác hoài nghi đoàn xe này đã làm thế nào qua khỏi cổng thủ đô được canh gác cẩn mật. Một giờ sau, đoàn xe tiến vào một tòa nhà cũ kỹ không thu hút ở ngoại ô. Bốn quân nhân mặc quân phục tiến lên phía trước, ra hiệu cho xe dừng lại kiểm tra. Chiếc xe đi đầu mở cửa ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen bước xuống xe, đưa ra một tấm thẻ màu đỏ sậm. Lính gác kiểm tra tấm thẻ một hồi lâu, sau cùng trầm giọng nói “Tôi phải xin chỉ thị của cấp trên.” Người đàn ông nhăn trán, giọng điệu sốt ruột mang hơi hướng tức giận “Trên này đã có chữ ký của Hoa tư lệnh, còn cần tìm ai để xin chỉ thị nữa?” Binh sĩ vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục nói “Thiếu tá, cấp trên vừa hạ lệnh, ngoại trừ đích thân thủ trưởng thì những người khác tiến vào khu vực cấm đều cần chữ ký của cả Hoa tư lệnh và Trương trưởng tham mưu, không có ngoại lệ.” “Ngươi…” “Lý Dương.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ bên trong chiếc xe phía sau, chiếc Mercedes – Benz đen chậm rãi tiến lên, tài xế quay cửa kính xe xuống, lộ ra một gương mặt già nua đượm vẻ mệt mỏi. Viên lính thoáng kinh ngạc, lập tức nghiêm nghị đứng thẳng người, cung kính chào theo nghi thức quân đội “Chào thủ trưởng!” Hoa tư lệnh khẽ gật đầu “Bây giờ chúng ta có thể vào chưa?” Viên lính thoáng chần chờ rồi nói “Báo cáo thủ trưởng, Trương trưởng tham mưu đã ra lệnh không cho phép lái xe vào khu vực cấm của quân đội, tất cả đều phải xuống xe đi bộ.” Hoa tư lệnh khẽ nhăn trán, vỗ vỗ chân mình, nói “Tôi thế này mà cũng phải đi bộ?” Sắc mặt viên binh sĩ càng trở nên khó coi hơn, đưa ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn vết thương trên đùi Hoa tư lệnh, cuối cùng vẫn cứng rắn thấp giọng nói “Thật xin lỗi thủ trưởng, chỉ thị của cấp trên, bất luận là ai cũng không thể ngồi xe vào, tất cả đều phải đi bộ.” Mặt Lý Dương biến sắc, lập tức tỏ vẻ giận dữ nhưng Hoa tư lệnh lại khẽ phất tay, quay đầu trầm giọng nói “Lý Dương, một mình anh vào đi, mang theo văn kiện của tôi, nhất định phải đem 005 hoàn hảo nguyên vẹn trở ra. Cục quân tình không thể lại chấp nhận tổn thất như khi mất 003, các cô ấy đều là tài sản của quốc gia.” Lý Dương thoáng xúc động, đối diện với sắc mặt mệt mỏi của ông lão tóc bạc trắng kia, cung kính đưa tay chào theo kiểu nhà binh rồi kiên định nói “Thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.” Nhưng ngay tại lúc đó, một tiếng nổ ầm ầm vang dội vang lên, cột khói lửa sáng rực hình nấm xuất hiện giữa bầu trời đêm. Hai mắt Lý Dương trợn tròn, trán hiện đầy gân xanh, không nói một lời liền chạy thẳng vào khu vực cấm. Đêm nay người dân thủ đô còn chìm trong giấc ngủ say, nhưng tại nhà tù quân sự số 4 ở ngoại thành đã xảy ra một sự kiện đủ làm rung chuyển cả thế giới. Trong bóng tối, tầm mắt các quốc gia đều âm thầm tụ lại ở một chỗ, chờ đợi trời sáng sau mấy tiếng nữa. … Bốn giờ trước. Bên trong hội trường xét xử của nhà tù quân sự quốc gia số 4, bảy người đàn ông trong đồng phục của sĩ quan cao cấp đang ngồi ngay ngắn, quân hàm cấp bậc thượng tướng lóng lánh trên cầu vai. Trước bàn xét xử là năm thẩm phán quân sự, mỗi người đến từ các đại quân khu khác nhau, không cùng một hệ thống quân sự. Phía dưới là hơn hai mươi bộ binh đặc chủng cấp quốc gia tay cầm khẩu Colt MOD733 loại 5,56mm*, vẻ mặt đề phòng như lâm đại trận. *Súng trường Bầu không khí trong hội trường vô cùng cẩn mật, tất cả ánh mắt đều dừng lại ở trên người bị cáo đang ngồi trên ghế, người mặc quân phục chánh án húng hắng, trầm giọng nói “Tên họ?” “Sở Kiều.” Một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại, âm sắc tuy hơi khàn nhưng vừa nghe liền có thể xác định được giới tính của người này. Quả nhiên, người ngồi ở vị trí bị cáo là một cô gái thanh tú, trên người mặc đồng phục quân sự, quần tây xanh nhạt cùng áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ nửa cánh tay trắng nõn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo, không hề có chút khẩn trương nào. Chánh án tiếp tục cất giọng đều đều “Giới tính?” “Nữ.” “Ngày sinh?” “Ngày 08 tháng 10 năm 1982.”* *Tính theo thời điểm xuất bản thì nhân vật hiện 27 tuổi. “Quê quán?” “Huyện An Đồ, tỉnh Cát Lâm.” “Lý lịch nhập ngũ?” “Năm 1999 thi vào vào trường quân sự trung ương. Năm 2001 được điều sang cục chỉ huy quân sự số 5 học về tình báo, nửa năm sau gia nhập tổ Phi Ưng số 7 tiếp nhận huấn luyện chuyện sâu. Ngày 27 tháng 8 năm 2003 chính thức gia nhập cục tình báo số 5, được đưa vào nhóm số 2, tham gia phân tích tình báo và triển khai hành động. Tháng 12 năm 2003 được điều sang bộ phận tình báo ở Tân Cương, cùng với cục quân tình số 9 thi hành kế hoạch càn quét. Tháng 06 năm 2004 xuất cảnh nằm vùng, tháng 07 trở về gia nhập cục chỉ huy số 11, đảm nhiệm vị trí phó tư lệnh cho tới nay.” “Trong lúc nhậm chức đã thi hành những nhiệm vụ gì?” “Từ tháng 7 năm 2007 đến tháng 7 năm 2009, cục số 11 đã thi hành tổng cộng 97 nhiệm vụ lớn nhỏ, dưới tay tôi là 29 nhiệm vụ, trong đó là 11 vụ cấp 5 sao, 9 vụ cấp 4 sao, 5 vụ cấp 3 sao, 4 vụ cấp 2 sao, không có nhiệm vụ cấp 1 sao.” “Mời báo cáo trung thực các nhiệm vụ 2 sao của đồng chí.” “Tháng 08 năm 2007, cục tình báo số 7 cung cấp tin tin tức, cục số 9 triển khai. Tôi và Lý thượng tá hợp tác sắp đặt kế hoạch muối biển’, đã thành công thu được 300 tấn quặng Uranium. Tháng 11 năm 2007, cục số 11 hợp tác với cục số 6 thực hiện chiến lược dụ bắt, bắt được tướng Mike Banshu với tội phản quốc, phá huỷ lò phản ứng hạt nhân của nước F. Tháng 04 năm 2008, xúi giục người có dị năng ở quốc gia E, đoạt lại mật mã lỗ hổng của ngân hàng trung ương. Tháng 06 năm 2008, dưới sự giúp đỡ của quốc gia X, cục số 11 lên kế hoạch SIMO, được hỗ trợ bởi người dị năng, đặc công số 003 của cục số 9 thành công lấy được bản vẽ chế tạo HK47.” Chánh án đẩy gọng kính, vừa đối chiếu văn kiện, vừa trầm giọng hỏi “Xin nói rõ chi tiết trong này, lúc đó đồng chí cùng đặc công 003 của cục số 9 có quan hệ gì?” Cô gái khẽ chau mày, sắc mặt vốn bình thản thoáng trở nên lạnh như băng, quét mắt qua bảy người đàn ông ngồi bên cạnh chánh án, cuối cùng trầm giọng nói “Năm 2001, trong thời gian chịu huấn luyện ở cục số 7, tôi và đặc công số 003 – thiếu tá Hoàng Mẫn Duệ ở cùng một phòng. Tháng 03 năm 2004, 003 đến cục tình báo Tân Cương triển khai nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố phía đông Thổ Nhĩ Kỳ, chúng tôi đã hợp tác hai tháng. Năm 2008 hai chúng tôi lại hợp tác thi hành kế hoạch SIMO.” Chánh án trầm giọng hỏi “Quan hệ của các cô là thế nào? Chiến hữu, đồng nghiệp, hay chỉ là xã giao thông thường?” Cô gái vẫn trầm tĩnh, chỉ hơi chau mày, hồi lâu sau mới thấp giọng trả lời “Chúng tôi là bạn.” Phía bồi thẩm đoàn nhất thời vang lên một loạt tiếng *ồ* nhỏ, cô gái nhướng mày nhìn sang hai người trong đó, ánh mắt sắc bén liếc thấy khoé miệng vẫn còn vương nụ cười của họ. “Nói cách khác, cô và 003 rất thân thiết, là bạn bè tri âm không giấu nhau chuyện gì?” Một nữ thẩm phán khoảng bốn mươi tuổi mặc bộ đồng phục quân sự màu xanh đậm lên tiếng hỏi. Cô gái quay đầu lại, ánh mắt dạo một vòng qua gương mặt ra vẻ hoà khí của nữ thẩm phán mới trầm giọng trả lời “Thẩm phán, tôi và 003 đều là quân nhân cấp cao được huấn luyện đặc biệt của quốc gia, chúng tôi rất rõ cái gì có thể nói, cái gì có thể không. Vì thế, nghe ba chữ không giấu nhau’ của bà, tôi cảm thấy bà đã khinh thường tố chất chuyên nghiệp của chúng tôi, không hề kính trọng người có công to và đã hy sinh cho quốc gia.” Nữ thẩm phán tái mặt, cắn cắn môi, không lên tiếng nữa. Bầu không khí trong hội trường nhất thời trở nên hơi gượng gạo. Chánh án tiếp tục nói “Sở Kiều, bây giờ mời đồng chí đơn giản trần thuật và biện hộ về kế hoạch mang số hiệu M1N1.” Cuối cùng cũng hỏi đến điểm mấu chốt, hai thẩm phán khoảng hơn năm mươi tuổi đang nghiên cứu bản báo cáo nghe vậy liền dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng chuyên chú. Sở Kiều cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên, trầm giọng gằn từng chữ một “Tôi muốn gặp cấp trên của tôi, hoặc là thẩm phán và chánh án của toà án quân sự tối cao, trước khi gặp những người đó thì tôi sẽ không trần thuật bất cứ điều gì về kế hoạch M1N1.” Chánh án nghe vậy thì nhướng mày, trong giọng nói rõ ràng ẩn chứa vẻ tức giận, chậm rãi hỏi “Đồng chí đang nghi ngờ công văn chung được gửi đến từ cộng đồng quân khu số 5, và cả các chuyên gia pháp lý cao nhất được toà án quân sự ủy quyền?” “Tôi không có ý đó.” Sở Kiều ngẩng đầu, lặp lại “Tôi chỉ muốn gặp cấp trên của mình, không có văn kiện được Hoa tư lệnh ký xác nhận thì xin thứ cho tôi không thể tiết lộ tư liệu cùng nội dung của kế hoạch M1N1.” Chánh án cau mày, tiếp tục nói “Vậy, mời đồng chí biện hộ cho hành động hạ lệnh phá hủy tòa tổng vụ hành chính, khiến con tin của 20 quốc gia gặp nạn của mình.” “Bọn họ không phải là con tin.” Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên, trầm giọng nói “Tôi hạ lệnh như vậy, tuyệt đối phù hợp với điều lệnh của quân đội, không giết oan một người. Chỉ cần nhìn thấy văn kiện có chữ ký cấp trên và Hoa tư lệnh, tôi sẽ lập bản khẩu cung hoàn chỉnh trình lên toà án quân sự. Trước đó tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ thẩm vấn cùng phán quyết nào.” Phiên xét xử rơi vào cục diện bế tắc, sau khi dẫn Sở Kiều xuống, tất cả các thẩm phán và tướng lĩnh cũng nối đuôi nhau rời khỏi hội trường. Thiết bị giám sát chặt chẽ theo dõi toàn bộ hình ảnh của bọn họ, tuy nhiên tại một góc của băng ghế những tướng lĩnh cao cấp vừa ngồi, có một thiết bị nhỏ lẳng lặng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ. … Thời gian đã không còn nhiều. Sở Kiều ngồi ở trên giường sắt, cúi đầu im lặng không nói. Bốn phía phòng giam đều được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp đặc biệt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mọi hoạt động bên trong, nhưng người bên trong lại không thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài. Với độ cứng của kính, ngay cả khi dùng súng tự động cỡ nòng M7KB của Đức bắn liên tục cũng chỉ có thể tạo ra một lỗ đạn nho nhỏ, muốn phá vỡ kính để thoát ra thì chỉ có thể với nhờ tới giúp đỡ của bom nguyên tử. Mặc dù nhìn không thấy, nghe không được, nhưng thân là chỉ huy cao cấp nhất của cục tình báo bí mật quốc gia, Sở Kiều biết rõ tất cả các bố trí bên ngoài. Cô chậm rãi đếm nhịp đập của mạch tay, âm thầm tính toán thời gian, cô biết, thời gian đưa cơm sắp đến. Quả nhiên, *cạch* một tiếng, tấm kính phía dưới được mở ra để lộ một lỗ nhỏ, một bàn tay từ từ đưa khay thức ăn vào. Sở Kiều ngồi trên giường không hề động đậy, nhưng ngay tại thời điểm đó, một hòn đá thật nhỏ đột nhiên bay ra, chính xác không tiếng động đánh vào chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, đồng hồ rơi *cạch* vào trong phòng giam. Binh sĩ bên ngoài hoảng hốt, vươn tay vào bên trong mò mẫm hai cái nhưng tay lại không đủ dài. Sở Kiều nghe được tiếng vang, ra vẻ vô tình quay đi, nghi ngờ nhíu mày. Cô biết, ngoài tên này thì vẫn còn một người đứng bên ngoài đang chặt chẽ giám sát mình. Theo lẽ thường, phạm nhân không được đến gần cửa ngục trong lúc đưa cơm, nhưng tại thời điểm này, Sở Kiều vươn tay làm vài cử chỉ ra dấu với binh sĩ, binh sĩ bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng, cố duỗi tay thử lại nhưng vẫn không chạm đến được, cuối cùng đành nắm tay lại đập lên mặt đất vài lần, tỏ vẻ đồng ý. Sở Kiều nhảy xuống khỏi giường sắt, nhặt đồng hồ trên mặt đất lên đặt vào trong tay viên binh sĩ, dịu dàng mỉm cười với lớp thủy tinh không thể nhìn xuyên qua bên ngoài, sau đó bưng khay cơm lên trở lại trên giường. Bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Tất cả đều rất tự nhiên, không chút khác thường. Sau khi cơm nước xong, Sở Kiều đi đến nhà vệ sinh bên cạnh giường, thản nhiên mở cửa ra. Coi như chính phủ cũng còn chút nhân đạo, nhà vệ sinh vẫn mang tính riêng tư, trừ phần vai trở lên thì phía dưới toàn được làm bằng nhựa mờ đục. Sở Kiều ngồi trên nhà vệ sinh, đầu hơi cúi xuống, cô biết, bên ngoài có người đang nhìn, hơn nữa thời gian vào nhà vệ sinh không được vượt quá 20 phút. Lợi dụng những người khác không thể nhìn xuyên vào trong nhà vệ sinh, cô nhẹ nhàng vươn bàn tay trắng nõn ra, ở nơi vừa chạm vào các đầu ngón tay của vị binh sĩ kia có một lớp film mỏng trong suốt, bên trên còn có dấu vân tay của đối phương vô tình bị cô lấy được. Sở Kiều biết, thời gian không còn nhiều, cô cần phải hành động.
Sở Kiều truyện phần 2 được tác giả viết tiếp theo tập 67, cũng là tập cuối của phim Sở Kiều Truyện. Bộ truyện gồm 40 chương chính văn và 03 chương ngoại truyện. Bởi tác giả không đọc nguyên tác “Hoàng phi Sở đặc công số 11” và truyện được viết theo mạch phim nên có rất nhiều tình tiết khác xa so với nguyên tác mà các bạn đã được đọc. Vì vậy các bạn lưu ý và cân nhắc trước khi đọc. Bộ truyện đã được đăng kí bản quyền. Yêu cầu không sao chép vì mục đích kiếm lợi cá nhân dưới mọi hình thức. Trân trọng cảm ơn! Điều hướng bài viết
Link nghe nhạc nền hay khi đọc truyện Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Vũ Văn Nguyệt chìm sâu xuống đáy hồ băng nghìn trượng. Dấu ấn mạn châu sa hoa đỏ rực dần hiện trên bả vai Sở Kiều. Bất giác, hai luồng khí nóng và lạnh liên tục xung đột trong huyết quản của Sở Kiều, đôi mắt mở lớn. Sức lực đã bị rút cạn trong cuộc chiến ban nãy đã trở lại, thậm chí nàng còn cảm thấy mạnh hơn bội phần. Nhớ lại lời Ô tiên sinh, Sở Kiều phần nào đoán được nội công mà mẫu thân truyền lại cho mình đã bị phá vỡ phong ấn. Điều nàng nghĩ đến đầu tiên là nam nhân vừa đẩy nàng trở lại. Sở Kiều cố dấn mình ngày càng sâu xuống đáy hồ, nhưng xung quanh chỉ một một màn đen lạnh lẽo. Nàng không thể khóc, cũng không thể gọi tên hắn. Chỉ vài khắc trước, nàng đã nghĩ muốn cùng chết với hắn. Nhưng nam nhân đó, dù biết mắc bẫy cũng si tình mà dấn thân đến đây bảo vệ nàng. Đến lời cuối cùng hắn nói, vẫn chỉ là nghĩ cho nàng. Sở Kiều nắm chặt bàn tay, xua đi làn nước giá buốt, dần trồi lên khỏi mặt hồ, chỉ là trái tim của nàng… mãi mãi nằm dưới đó… cùng với hắn. // adsbygoogle = [].push{ google_ad_client “ca-pub-2023696811887092”, enable_page_level_ads true }; “A Sở! A Sở!” Thanh âm đó là thứ mà nàng không muốn nghe nhất vào lúc này. Một đám cận vệ bên cạnh Yến Tuân vẫn đang nhìn nàng với con mắt hằm hè. Chắc hẳn, tin tức Sở đại nhân của Yến Bắc lại vì một tướng quân Đại Ngụy mà trở mặt với Điện hạ của chúng, giết Trình Diên, và cả trăm mạng quân Yến Bắc kia đã truyền khắp toàn quân. Sở Kiều dường như chẳng hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Tim nàng đã chết… nàng ở đây chỉ vì hắn nói với nàng “Phải sống!” “Chàng đã đồng ý sẽ đợi ta… thế nhưng…” Yến Tuân lo lắng cởi áo choàng của mình khoác cho Sở Kiều, nhưng còn chưa chạm đến nàng, Sở Kiều đã vội gạt ra, phóng ánh mắt phẫn uất cực điểm về phía hắn. Yến Tuân giật mình, thoáng chút kinh hãi. Nhiều năm như vậy quen biết nàng, nhiều năm như vậy hắn và nàng bầu bạn với nhau, nhưng chưa một lần nàng nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Là sự chán ghét, là sự ghê sợ, là thất vọng, là tuyệt tình. “A Sở, muội vừa rơi xuống hồ, cẩn thận cảm lạnh” Sở Kiều cười khẩy một cách chua chát “Lạnh? Yến Bắc thật sự rất lạnh, nhưng lòng người còn hiểm độc, lạnh lẽo hơn nhiều” Nàng cự tuyệt mọi sự giúp đỡ của hắn, cố với lại Phá Nguyệt kiếm gần đó, tự chống mình đứng dậy, lết từng bước khỏi mặt hồ, từng bước xa khỏi hắn. Yến Tuân nhìn chằm chặp về phía Sở Kiều, bàn tay vẫn còn nắm mảnh ngọc bội dính máu. Hắn biết, sẽ không bao giờ còn cơ hội tặng nó cho nàng nữa. Gió tuyết trên mặt hồ thổi càng mạnh, mặt hồ bị nứt ban nãy, chỗ Vũ Văn Nguyệt rơi xuống đã lại đóng một lớp băng trên bề mặt. “Người đâu!!! Hộ tống Sở đại nhân về nghỉ ngơi” “Vâng!!!” Hắn lại muốn giam lỏng nàng. Gương mặt Vũ Văn Nguyệt đầy máu lại xẹt qua tâm trí nàng. Dấu ấn Phong Vân lệnh đỏ như màu máu. Một luồng khí sục sôi trong người thôi thúc nàng giải phóng nó khỏi quẫn bách. Sở Kiều quắc mắt nhìn quân lính Yến Bắc đang tiến dần về phía nàng, Phá Nguyệt kiếm vung lên, thân thể nàng phó mặc theo luồng khí đang chạy dọc khắp tứ chi. Hàn băng nhọn hoắt từng cái, từng cái hình thành từ không khí phóng về phía quân Yến Bắc. Gió tuyết gào thét, Phá Nguyệt kiếm trên tay nàng còn chưa hạ xuống nhưng quân Yến Bắc đã đổ rạp dưới mưa và máu. Yến Tuân kinh hoàng vội chạy tới giữ nàng lại. Hắn mới dịch được vài thước bỗng khựng lại, Phá Nguyệt kiếm sáng loáng chĩa ngay trước yết hầu của hắn. “Yến Tuân! Món nợ hôm nay ta không tính với ngươi. Hôm nay, hoặc là Sở Kiều ta rời khỏi đây, hoặc là chết tại đây” “A Sở” Hắn không nói được gì, chỉ đành nhìn nàng quay lưng rời đi. Khoảnh khắc yên lặng đến kinh sợ. Gió gào thét dữ dội, nhưng rồi tiếng vó ngựa, tiếng cước bộ phá tan sự im lặng. Bốn phía vang lên sự huyên náo, tiếng gọi hỗn loạn truyền tới “Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ!” “Sở đại nhân! Đại nhân” “Thiếu chủ!” Từ hướng Bắc, Hắc Ưng quân hùng hổ tiến tới. Cờ lệnh nhuốm máu, rách tới không còn nhìn ra quân kỳ. Phía Đông tiếng truyền tới thanh âm lác đác, nhưng chất chứa sự kiên định. Hạ Tiêu dẫn đầu Tú Lệ quân còn sót lại, thành công cầm chân được đám người của Trình Diên để Sở Kiều rời đi. Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là đoàn người mặc áo đen, bịt kín xuất hiện phía Tây của hồ băng. Từ trang phục đến vũ khí, thậm chí là ánh mắt của họ đều mang đến sự tương đồng đáng kinh ngạc. Chỉ hơn trăm người nhưng bức khí thậm chí như cả nghìn người, áp đảo cả Hắc Ưng quân. Trong phút chốc, Hạ Tiêu – người đã trăm trận vào sinh ra tử, không gì chưa trải qua cũng có vài phần e sợ. Chỉ khi nhìn thấy người đàn ông đi sau cùng đám người đó, mới có thể thở phào nhẹ nhõm. “Ô tiên sinh???”Đạo Nhai dẫn đầu đoàn người đó. Ông ta xoáy sâu ánh nhìn vào Sở Kiều, bỏ qua Yến Tuân với ánh mắt dò xét bên cạnh. Ông ta quay về phía đoàn người áo đen đó, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi lại bỏ đi sau màn tuyết dày đặc. Ô Đạo Nhai vừa rời đi, đám người áo đen đó đồng loạt khom người, hướng về phía Sở Kiều hô lớn “Tham kiến lệnh chủ!!!” Sở Kiều vốn đã muốn từ bỏ thân phận Phong Vân lệnh chủ. Phong Vân lệnh chủ thì sao chứ? Mẫu thân của nàng không phải cũng chết không rõ nguyên nhân đó sao? Nàng vẫn phải lưu lạc suốt thời gian dài dù mang thân phận thiếu chủ, có thể hiệu triệu tất cả điệp giả trên giang hồ. Nhưng chuyện vừa rồi khiến nàng thay đổi mọi suy nghĩ. Không cần biết thân phận của ta là gì, lớn hay nhỏ. Chỉ cần làm điều tốt thì thiên hạ sẽ thái bình. Ánh mắt Sở Kiều lóe lên tia sáng trong suốt như vì sao, nàng quay bả vai áo bị rách về phía đám điệp giả, bọn họ nhìn thấy dấu ấn Phong Vân Lệnh thì tất cả cùng kích động. “Ta là Sở Kiều, lệnh chủ Phong Vân lệnh” “Tham kiến lệnh chủ!!!” – Tiếng đồng thanh vang lên lấn át cảgió tuyết. “Mệnh lệnh đầu tiên. Các ngươi hãy giúp ta tìm Vũ Văn Nguyệt…” Đám người đó có vẻ rất háo hức khi nhận được mệnh lệnh đầu tiên từ lệnh chủ, nhưng tâm trạng đó liền dập tắt. “…từ dưới hồ lên” – SởKiều dứt lời. Không chỉ riêng bọn họ, cả Hạ Tiêu và Tú Lệ quân, lẫn Yến Tuân đứng gần đó cũng bàng hoàng, không tin nổi lời nàng vừa nói. Hạ Tiêu ngập ngừng “Đại nhân, mặt hồ đã đóng băng rồi. Nước lại rất lạnh, chỉ e… Vũ Văn Nguyệt…” Sở Kiều phóng ánh mắt về phía mặt hồ heo hút “Ta phải tìm hắn, ta đã hứa, phải tìm hắn…” “Đại nhân,thuộc hạ nghe nói Vũ Văn Nguyệt mắc hàn bệnh từ nhỏ. Dưới đó lạnh như vậy, e là… Hơn nữa, người của Phong Vân lệnh cũng sẽ không chịu được” Toàn bộ cánh rừng lớn xung quanh thu gọn trong ánh mắt nàng. Sở Kiều chỉ buông nhẹ một mệnh lệnh, nhưng bọn Hạ Tiêu biết, trái tim nàng vững như thái sơn. “Vậy thì đốt lửa lên để tan băng. Dù có phải đốt cả cánh rừng này, ta cũng phải tìm được hắn” Dứt lời Sở Kiều rời khỏi, những đốm lửa dần thắp lên giữa cánh rừng rộng lớn. Thân ảnh thiếu nữ đỏ rực giữa trời tuyết trắng xóa. “A Sở, muội định đi đâu” Sở Kiều quay lưng về phía hắn, hai bàn tay nắm chặt, từng lời thốt ra đều như dao cứa vào tim hắn “Yến Tuân! Ta không nợ ngươi, nhưng ngươi thiếu ta một món nợ, cho dù ngươi có đem một nửa Yến Bắc trao cho ta cũng không thể trả được. Ngươi là quân vương của Yến Bắc thì hãy làm việc của mình cho tốt. Bằng không, thứ mà ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại, không thiếu một phân” Hết chương 1 Các bạn nhớ thường xuyên truy cập trang để đọc cácchương tiếp theo nhé! AD Review Entertainment
Đánh giá từ 497 lượt Truyện sở kiều truyện hay Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 nói về cô là con bài chủ chốt, quân sư kinh tài tuyệt diễm nhất của sở quân tình số 11 cục bảo an, chuyên thu thập tình báo, sắp đặt kế hoạch, bố trí người ám sát chủ lực các quốc gia đối địch, trong bày mưu nghĩ kế, ngoài quyết chiến quyết thắng, có thể nói là Định Hải Thần Châm’* của cục.*Định Hải Thần Châm = nhân vật quan trọng không thể thiếu. Bắt nguồn từ việc Định Hải Thần Châm chính là bảo vật trấn biển của Đông Hải Long Vương trong Tây Du Ký’Trong truyện đặc công hoàng phi sở kiều truyện này, hắn là phiên vương lạnh nhạt nhất hoàng triều Đại Hạ, tài hoa hơn người nhưng luôn ẩn nhẫn che giấu. Hắn âm thầm sắp xếp, nhiều năm trù tính bố trí nhân mã ẩn núp ở khắp mọi nơi, một khi động thủ sẽ khiến trăm ngàn kẻ phơi thây, có thể nói là mầm mống đại họa cho người ngồi trên thượng vị của đế đặc công ở hiện đại xuyên không qua đến chế độ áp bách nô lệ cực kỳ hà thế tử kinh tài tuyệt diễm gặp tai họa cửa nát nhà tan. Bọn họ có nên sóng vai vung đao mở đường máu? Đồng hoạn nạn, chung đau khổ, nhẫn nhục cầu sinh, họa phúc cùng hưởng, ai bảo thời loạn thế không thể có được hạnh phúc cả đời*? Đọc truyện sẽ hiểu rõ hơn tiểu thuyết ngôn tình Hoàng Phi Sở Đặc Công số 11 của tác giả Tiêu Tương Đông Nhi đã được chuyển thể thành phim với tên gọi Sở Kiều Truyện - Đặc Công Hoàng Phi Sở Kiều Truyện - Princess Agents 2017 là một bộ phim hiện đang ăn khách nhất hiện nay và nóng ngay từ những ngày đầu công chiếu. Sở Kiều là một cô gái xinh đẹp giỏi giang, một cô đặc công tài giỏi làm việc cho quân tình số 11, cô làm nhiệm vụ thu thập thông tin và lên kế hoạch cho các chiến sĩ nhận nhiệm vụ ám sát những nhân vật quan trọng của thể lực thù địch phía trước. Trong một lần làm nhiệm vụ vì sơ hở mà cô phải hy chấp nhận với số phận hiện tại, cô quay trở về quá khứ của mình là một cô gái con nhà giàu có, là quan chức có quyền có thể nhưng bị người khác hãm hại và vu oan nên bị mọi người trở nên lẫn tránh và không ngó ngàn gì đến gia đình cô. Sở Kiều tìm mọi cách để minh oan cho gia đình và cho mình, cô dđã ùng lên một cách mạnh mẽ và cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Trong một lần đấu tranh với kẻ thù, cô đã gặp Phiên Vương, một chàng trai có võ công cao cường muốn bá chủ thiên hạ nhưng gặp phải Sở Kiều cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Họ đối mặt vói nhau nhiều cuộc chiến và không biết vì lý đo gì mà họ trở nên có tình cảm với nhau, nhưng rào cản lớn nhất của họ là tính cách mỗi người khác nhau. Chuyện xảy ra vào thời Tây Ngụy, Sở Kiều từ một nữ nô bị coi thường, đã vươn lên thành nữ tướng mạnh mẽ, góp phần xóa bỏ chính sách nô lệ tàn bạo. Triệu Lệ Dĩnh đã thay đổi hình tượng ngọt ngào, đáng yêu quen thuộc để hóa thân thành "nữ cường nhân" của thời cổ đại. Đây cũng được đánh giá là vai diễn đột phá của Triệu Lệ Dĩnh. Hi vọng sau khi đọc truyện và xem phim bạn có thể cảm nhận hết được kịch tính cũng như độ sâu sắc của tác giả.
đọc truyện sở kiều truyện phần 2 chương 17