đại đường tiểu lang trung

Truyện Di lăng lão tổ trùng sinh với hơn 28647 truyện liên quan kho truyện Di lăng lão tổ trùng sinh tổng hợp hay nhất - Trang 1 TruyenFun .Net HOME Các nhà nghiên cứu Trung Quốc cho biết họ đã phát triển và thử nghiệm ở Biển Đông một công nghệ cho phép tàu ngầm và thiết bị không người lái duy trì liên lạc trên phạm vi hơn 30.000 km 2 - tương đương diện tích nước Bỉ. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học Trung Quốc Đái tháo đường type 1 hay tiểu đường type 1, được cho là xảy ra do phản ứng tự miễn khiến cơ thể bạn ngừng sản xuất insulin. Những người mắc bệnh sẽ phải dùng insulin nhân tạo mỗi ngày trong suốt cuộc đời. Đái tháo đường type 2 Đái tháo đường type 2 hay tiểu đường type 2 ảnh hưởng đến cách cơ thể sử dụng insulin. Con đường tơ lụa trên biển thế kỷ XXI chạy từ bờ biển phía Đông Trung Quốc qua Biển Đông và Ấn Độ Dương sang châu Âu và đến Nam Thái Bình Dương. Không chỉ tạo ra một vành đai giao thông trên biển, tuyến đường này còn mang hàm ý xây dựng các hành lang kinh tế qua Ấn Độ Dương, kết nối Trung Quốc với Nam Á, Trung Đông, châu Phi và Địa Trung Hải. Là một trong những nhà sản xuất thiết bị điện tử và bán dẫn lớn nhất thế giới, Samsung cho biết sẽ cố gắng đạt được mục tiêu trung hòa khí carbon vào năm 2050 bằng cách đầu tư hàng tỷ USD trong những năm tới vào đổi mới công nghệ để sử dụng năng lượng hiệu quả và chuyển đổi nhanh hơn sang sử Wie Kann Ich Neue Frauen Kennenlernen. Y tên là Tả Trung, chị ruột của y là nhũ danh Hồi Hương, khi nhỏ y thích gọi là Đậu Hương tỷ tỷ, sau gả đi rồi không cho y gọi thế nữa. Cha y là Tả Quý làm lang trung, vì khi kê đơn thuốc thích cho vị đầu tiên là cành quế, nên dùng từ đồng âm đặt cho cửa hiệu nhà mình là "Quý Chi Đường", người quen hay gọi ông là Quế Chi lang trung. Mẹ y họ Lương, giúp cha y trông hiệu thuốc, cái hiệu thuốc đó làm ăn không được kỳ y đang sống là những ngày Đại Đường lập quốc, cuộc sống có phần khó khăn, tìm kiếm miếng cơm không phải là dễ, cướp bóc từ đó mà xuất hiện nhiều. Sắp sang năm mới rồi mà trong nhà của y chỉ còn bánh bao đen trộn rau dại, cuộc sống cơ cực khiến y quyết tâm lên đường hành nghề y đầy gian khổ, nhưng được nhiều vị cô nương xinh đẹp giúp đỡ. Mời cấ bạn đón đọc truyện Đại Đường Tiểu Lang Trung. Xem thêm “Đại Đường Tiểu Lang Trung” lấy bối cảnh vào những năm đầu Đại Đường khai quốc. Khi ấy, hiệu thuốc Quý Chi Đường ở huyện thành Thạch Kính đã tồn tại từ rất lâu, khách khứa ra vào nườm nượp. Ấy thế mà chỉ sau một thời gian, người đến mua thuốc ngày một ít đi. Lí do là vì nhà thuốc bên cạnh bắt đầu mở ra để cạnh tranh với mức giá rẻ hơn, không những thế không biết ai còn đồn đại rằng mua thuốc ở Quý Chi Đường chắc chắn sẽ bị bệnh nan y. Gia đình chủ hiệu thuốc – Tả Quý lâm vào thế bế tắc, không đủ chi phí sinh hoạt. Bữa cơm ngày càng thiếu thốn, chỉ có bánh bao đen trộn với rau dại, chủ nhà thì đòi nợ không ngừng nghỉ. Nguy cơ cả gia đình bị đuổi ra ngoài đường là chuyện chỉ trong nay mai… Không thể đành lòng chứng kiến cảnh kia, Tả Thiếu Dương – nhi tử độc nhất của gia đình đã quyết định lên đường đi tìm thuốc quý. Nếu sở hữu những loại thần dược này, truyền thống của gia định cậu sẽ lại được vực dậy như xưa. Thế nhưng hành trình mà cậu phải trải qua thật sự không hề dễ dàng… Thực ra cũng hơi muộn thật, trên đường về gặp vài người đi làm đồng về sớm, thấy bọn họ có trâu thì hâm mộ hết sức, đi ngang qua quán trà Thanh Hương, bây giờ đã là chập tối, không biết là chưa mở cửa kinh doanh hay là đóng cửa sớm, Tả Thiếu Dương quyết định vào cày lên lưng trâu, bảo Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn về trước, một mình đi tới quán trà Thanh cửa mấy cái, không ai đáp, đập thêm mấy cái nữa mới có giọng nói truyền ra- Ai đấy, đóng cửa giọng Tang Oa Tử, Tả Thiếu Dương đáp- Tang đại ca, ta Oa Tử chạy nhanh ra mở cửa, khom lưng chào- Thiếu đông gia tới giờ hắn là người ở nhờ, mà thân phận Tả Thiếu Dương trong lòng bách tính Hợp Châu rất khác rồi, hắn không dám lại mặt đại ca của Tiểu Sao đã đóng cửa rồi? Còn chưa tới giờ đóng cửa cơ Thiếu Dương nhìn vào trong nhà, tối om om chẳng thấy bóng người- Dạ, dạ, đúng thế!- Có chuyện gì?- Gia mẫu bị bệnh, Tiểu Muội và tức phụ tiểu nhân đưa gia mẫu khám bệnh, chỉ tiểu nhân ở lại trông nhà mà Thế à?Tả Thiếu Dương nhíu mày- Sao bọn họ không tới tìm ta?- Chuyện này...Tang Oa Tử ấp úng- Là vì Tiểu Muội nói, nói không nên cứ làm phiền Quý Chi Đường, bên đó bận rộn lắm rồi, còn phải cày cấy nữa, chỉ sợ không có thời gian, dù sao tới Nhân Thọ Đường cũng do Tiểu Muội quyết định, Tả Thiếu Dương không biết diễn tả tư vị trong lòng mình ra sao, e rằng không đơn giản là vì không muốn làm phiền mình, mà là muốn rời xa không thể, có lẽ do vì Tang mẫu bị bệnh, biết mình không ưa bà ta nên không đưa tới, chắc là thế rồi, nhưng Tiểu Muội nói ra lời như thế, vẫn thấy lòng buồn rầu- Bệnh thế nào, có nặng không?Tang Oa Tử nhỏ giọng nói- Tiết lang trung kê thuốc rồi, hiệu quả không tốt, Tiểu Muội khóc sưng húp tới đó Tả Thiếu Dương không cần suy nghĩ thêm- Để ta đi xem Thiếu Dương đi tới Nhân Thọ Đường, đường xá trong thành Hợp Châu này y đã thuộc làu. Nhá nhem tối, vẫn còn vài người đang chờ khám bệnh, danh tiếng của Nhân Thọ Đường chỉ kém Huệ Dân Đường, dược đồng của Tiết lang trung đã chết trong nạn đói, giờ trong hiệu chỉ còn Tiết lang trung và hai đồ đệ Phong lang trung, Diêm lang lang trung không còn phong thái mỹ nam trung niên nữa rồi, trông như ông già năm mấy, thấy Tả Thiếu Dương, đi nhanh tới chào- Tả công tử tới rồi, sư phụ ta ở bên lang trung đang xem bệnh, nhỏ giọng bảo người bệnh trên giường đợi một chút, đi ra, chắp tay thi lễ- Tả công họ cung kính như thế chẳng phải vì cái danh Tả Mẫu Mực, mà vì tính mạng sư đồ nhà họ do phu thê Tả Quý trong lúc đói kém vươn tay ra giúp đỡ, để người cùng nghề trong thành đi đào tam thất đổi cháo, nếu không chẳng biết trong thành lúc này còn lại mấy vị lang trung, kết quả bây giờ tam thất còn chất đống trong Thiếu Dương chắp tay đáp lễ- Ta đi ngang qua quán trà, nghe nói Tang bá mẫu bị bệnh, nên tới thăm, không dám làm phiền mọi người chữa Vậy mời công tử Đa Thiếu Dương đã thấy Tiểu Muội, đi tới nhỏ giọng hỏi- Sao không tới tìm ta?Tiểu Muội cúi đầu không đáp, Tả Thiếu Dương thì nhìn rõ rồi, nàng không khóc, mắt chẳng đỏ, nói gì tới khóc sưng húp mắt, thì ra Tang Oa Tử nói dối mình, sợ mình không quan tâm tới nữa, ít nhất hắn vẫn biết nghĩ cho muội muội, nên Tả Thiếu Dương không Cầm thì thầm đáp thay- Ta bảo Tiểu Muội nói với cậu, nó không đi, cũng không cho ai đi, sợ cậu lỡ chuyện đồng Thiếu Dương cười gượng, thời gian qua ít quan tâm tới nàng, cũng có nguyên nhân không muốn nhìn cái bản mặt Tang mẫu, khiến nàng thiệt thòi, dịu giọng hỏi- Tang bá mẫu bị bệnh gì?- Phù Thiếu Dương thò đầu nhìn, chỉ thấy toàn thân bà ta phù lên, mặt trắng bệch nhợt nhạt, đúng là bị phù, có điều chỉ nhìn thế này khó kết luận gì, song Tang mẫu hiện giờ là bệnh nhân của Nhân Thọ Đường, y không tiện hỏi thêm, cũng không thể kiểm tra được, ở đây lại chẳng thể nói chuyện với Tiểu Muội, đành đợi hôm khác tới quán trà, chắp tay cáo từ mọi Cầm đợi y ra ngoài một lúc rồi mới đuổi theo, gọi- Tiểu lang trung, đợi Thiếu Dương quay đầu Cậu đi tiếp Cầm đi sau Tả Thiếu Dương một đoạn, để không ai biết bọn họ đi cùng nhau, hỏi- Bệnh bà bà ta làm sao?Cách nói chuyện không nhìn nhau này thật phiền phức, nhưng nam nữ thời đó không thể công khai sóng vai đi với nhau được, nhập gia tùy tục, Tả Thiếu Dương cũng quen rồi- Cầm tẩu, câu này phải hỏi Tiết lang trung mới đúng Đương nhiên ta biết, nhưng tới đây ba ngày rồi mà không chữa khỏi, nên mới hỏi cậu. Thời gian qua cậu chữa khỏi không ít người bị phù mà, ta nói với Tiểu Muội là cậu trị được, nhưng nó không cho đưa Vì sao?Tả Thiếu Dương vẫn không tin nguyên nhân Chuyện này...Hoàng Cầm đắn đo một hồi mới nói- Hồi nhà ta ở nhờ nhà cậu, có lần Tả lang trung đi qua chỗ nhà ta ở, bà bà ta ra chào hỏi, Tang lang trung coi như không nghe thấy, Tiểu Muội chứng kiến cảnh ấy rất thương tâm, khóc cả ra là như thế, cha y đúng là cực kỳ ghét Tang gia, nhất là Tang mẫu, Tả Thiếu Dương chỉ còn biết thở dài, sau này mình phải chú ý không thể khiến Tiểu Muội khó xử thêm, quay lại bệnh của Tang mẫu- Thế bá mẫu có ngứa không?- Không Vậy thì không giống những bệnh nhân như ta chữa rồi, những người kia do ăn có độc mà ra, bà bà của tẩu có thể bị phù thực sự, phù nước rất phiền phức. Tẩu nói cho ta triệu chứng xem nếu có nguy cấp không, nếu nguy thì không thể chậm trễ, phải nhanh chóng nghĩ Bà bà ta từ nhà cậu về liền phát bệnh ngay, ngày hôm đó chỉ có mặt và tay chân bị phù, mọi người không để ý lắm, kỳ thực bà bà ta trước nay sức khỏe không tốt, bệnh suốt, nhiều bệnh vặt, có cả phù, tay chân đôi khi ấn mạnh môt cái là lõm vào, lúc nặng tay không nhấc lên nổi. Tìm lang trung uống thuốc, đỡ một thời gian rồi lại tái phát, ta từng bảo bà bà đi tới tìm Nghê đại phu xem bệnh, chữa cho khỏi hẳn, nhưng bà bà ta bảo phí tiền, không cần thuốc men chi cho phiền, nằm vài hôm là khỏe..Tả Thiếu Dương cười khổ không thôi, đùa- Cầm tẩu, tẩu mà cứ nói tiếp như thế này thì tới khi trời tối mất, trời tối rồi thì không thấy đường, ta về làm sao?- Thì ta đưa cậu về, thế có được không? Chẳng phải lang trung coi trọng vọng văn vấn thiết à, ta đem bệnh tình trước kia của bà bà ra nói để cậu tiện phán đoán Thiếu Dương run run, giọng điệu của Hoàng Cầm rất giống lúc Miêu Bội Lan làm nũng hờn dỗi, không nhìn mặt nàng nhưng y khá chắc chắn là mình không nhầm, không dám đùa với nàng nữa- Được rồi, tẩu cứ nói đi, tối thì thong thả đi cũng về này đã gần giờ cơm, mọi người đều về nhà, đường xá chẳng còn ai, Hợp Châu lần này nguyên khí tổn hại nặng nề, dù nha môn kịp thời đưa ra chính sách hợp lý lưu giữ người dân, vẫn có người quá ám ảnh hoặc chạy nạn, hoặc chuyển đi hẳn, đường phố vắng tanh vắng ngắt, ngọn đèn chiếu ra từ nhà hai bên thường thưa thớt hơn nhiều, có nhà đóng cửa im lìm, chẳng biết chủ nhân của nó đã bỏ đi hay không còn Cầm bước tới gần Tả Thiếu Dương hơn một chút- Nói thực, bà bà ta rất ngoa ngoắt, khi chửi người là không biết gì cả, từ khi ta gả vào Tang gia, lúc nào cũng mặt sưng mày xỉa với ta, ta làm cái gì cũng không đúng, tới Tang gia bốn năm rồi mà ta chẳng có động tĩnh gì, bà bà ta càng ngày càng quá đáng, suốt ngày nói ta là gả không biết đẻ trứng, làm tuyệt hương hỏa của Tang gia, nhưng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà, đó là bà bà của ta, ta không quan tâm sao được. Nói tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt. Cùng thưởng thức tác phẩm Đại ĐườngTiểu Lang Trung, bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả, qua lời văn của dịch giả gạo cội năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà...Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn.*** Truyện có rất nhiều chi tiết không theo nguyên tác.

đại đường tiểu lang trung